【漢語大詞典●庸民】
<P align=center>【漢語大詞典●庸民】<p><br>1.平民;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
普通的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『墨子·親士』:“君子進不敗其志,內究其情;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
雖雜庸民,終無怨心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『淮南子·原道訓』:“此俗世庸民之所公見也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.雇工。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『商君書·墾令』:“無得取庸,則大夫家長不建繕,愛子惰民不窳;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
而庸民無所於食,是必農。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]