【漢語大詞典●康爵】
<P align=center>【漢語大詞典●康爵】<p><br>空酒器。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩·小雅·賓之初筵』:“酌彼康爵,以奏爾時。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄箋:“康,虛也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>一說爲大酒器。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>康,通“荒”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>見淸馬瑞辰『毛詩傳箋通釋』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>后以“康爵”用爲敬酒祝壽之典。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸馮桂芬『杜石樵侍郞八十壽序』:“某等以庚子禮闈出公孫太史公門下,與執康爵。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>同人謀所以爲祝嘏之文者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]