【漢語大詞典●康乂】
<P align=center>【漢語大詞典●康乂】<p><br>1.安治。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·康誥』:“若保赤子,惟民其康乂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“『釋詁』云:康,安也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
乂,治也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·順帝紀』:“儉以恤民,政致康乂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明宋濂『故集賢大學士榮祿大夫致仕吳公行狀』:“權奸自是而屛跡,政治自是而康乂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指健康平安。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇轍『祭靈惠汪公文』:“自夏及秋,中間禱禳,神不厭瀆,卒保康乂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]