【漢語大詞典●廊】
<P align=center>【漢語大詞典●廊】<p><br>①[lánɡㄌㄤˊ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『廣韻』魯當切,平唐,來。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.廳堂周圍的屋。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓非子·十過』:“大風至,大雨隨之,裂帷幕,破俎豆,隳廊瓦,坐者散走。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·司馬相如傳上』:“高廊四注,重坐曲閣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>顏師古注:“廊,堂下四周屋也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.正屋兩旁屋簷下面的過道,或有頂的獨立通道。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>如走廊、遊廊等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李商隱『正月崇讓宅』詩:“密鎖重關掩綠苔,廊深閣迥此徘徊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋孟元老『東京夢華錄·相國寺內萬姓交易』:“大殿兩廊,皆國朝名公筆跡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]