【漢語大詞典●庾郞】
<P align=center>【漢語大詞典●庾郞】<p><br>1.指北周詩人庾信。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋姜夔『齊天樂』詞:“庾郞先自吟愁賦,淒淒更聞私語。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.借指多愁善感之詩人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸納蘭性德『念奴嬌·宿漢兒邨』詞:“牧馬長嘶,征笳互動,倂入愁懷抱;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
定知今夕,庾郞瘦損多少!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.指南朝齊庾杲之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>杲之爲尙書駕部郞,家淸貧,食唯有韮菹、生韮雜菜,人戲之曰“誰謂庾郞貧,食鮭常有二十七種。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三九二十七,音諧三韮。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>事見『南齊書』本傳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐陸龜蒙『中酒賦』:“周子之菘向晩,庾郞之薤初春。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]