【漢語大詞典●底寧】
<P align=center>【漢語大詞典●底寧】<p><br>安寧;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
安定。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉潘嶽『<秋興賦>序』:“夙興晏寢,匪遑底寧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>底,一本作“厎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐張九齡『請誅祿山疏』:“斯逆一懲,底寧萬邦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明宋濂『南征錄序』:“詔使者易濟往安南,告以中夏革命,萬邦底寧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]