【漢語大詞典●底定】
<P align=center>【漢語大詞典●底定】<p><br>1.達到平定。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·禹貢』:“三江既入,震澤底定。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>蔡沈集傳:“底定者,言底於定而不震蕩也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>底,一本作“厎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.引申指平定;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
安定。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周書·尉遲運傳』:“東夏底定,頗有力焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王禹偁『平陽公主贊幷序』:“卒見削平多壘,底定京師。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明李贄『與鳳里』書:“一身漂泊,何時底定。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]