【漢語大詞典●底死】
<P align=center>【漢語大詞典●底死】<p><br>1.總是,老是。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋柳永『滿江紅』詞:“不會得都來些子事,甚恁底死難拚棄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋周邦彦『看花回·詠眼』詞:“因個甚、底死嗔人,半晌斜眄費熨貼。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.竭力,拼命。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>底,通“抵”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋黃庭堅『送蘇太祝歸石城』詩:“僕夫結束底死催,馬翻玉勒嘶歸鞅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋石孝友『淸平樂』詞:“底死留春春不住,那更送春歸去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]