【漢語大詞典●底平】
<P align=center>【漢語大詞典●底平】<p><br>1.猶底定。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·禹貢』:“大野既豬,東原底平。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔傳:“東原致功而平,言可耕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>蔡沈集傳:“底平者,水患已去,而底於平也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.引申指安定;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
平定。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐劉得仁『馬上別單於劉評事』詩:“天下底平須共喜,一時閑事莫驚心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『金史·宗浩傳』:“是以所侵疆土,旋即底平。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“底定”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]