【漢語大詞典●底止】
<P align=center>【漢語大詞典●底止】<p><br>1.終止。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩·小雅·祈父』:“胡轉予於恤,靡所底止?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·宣公三年』:“天祚明德,有所底止。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>底,一本作“厎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃爵滋『敬陳六事疏』:“若不如此嚴禁,臣恐此患竟無底止矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指休止的地方;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
住所。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明高攀龍『書僧卷』:“其徒之道經於此者,獲有底止,無飢渴之虞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]