【漢語大詞典●夏景】
<P align=center>【漢語大詞典●夏景】<p><br>1.夏日;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
夏晝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『梁書·劉之遴傳』:“兼晩冬晷促,機事罕暇,夜分求衣,未遑搜括。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>須待夏景,試取推尋,若溫故可求,別酬所問也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元稹『表夏』詩之六:“佳人不在此,恨望階前立。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>忽厭夏景長,今春行已及。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.夏天的景色。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐白居易『奉和思黯相公<雨後林園四韻>見示』:“新晴夏景好,復此池邊地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐張喬『送友人東歸』詩:“掛席春風盡,開齋夏景深。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.夏天的日光。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐皮日休『銷夏灣』詩:“我來此遊息,夏景方赫曦。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>一坐盤石上,肅肅寒生肌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]