【漢語大詞典●夏屋】
<P align=center>【漢語大詞典●夏屋】<p><br>1.大俎,大的食器。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩·秦風·權輿』:“於我乎夏屋渠渠,今也每食無餘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>毛傳:“夏,大也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄箋:“屋,具也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>一說指大屋。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參閱孔穎達疏。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.大屋。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『楚辭·大招』:“夏屋廣大,沙堂秀只。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王逸注:“言乃爲魂造作高殿峻屋,其中廣大。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『禮記·檀弓上』:“見若覆夏屋者矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄注:“夏屋,今之門廡也,其形旁廣而卑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁劉孝標『辯命論』:“瑤臺夏屋,不能悅其神。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·錦瑟』:“行次,遙見夏屋中有燈火,趨之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]