豐碩 發表於 2013-3-17 18:34:03

【漢語大詞典●冬溫夏凊】

<P align=center>【漢語大詞典●冬溫夏凊】<p><br>
1.亦訛作“冬溫夏淸”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>冬溫被使暖,夏扇席使涼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>謂事親無微不至。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>語出『禮記·曲禮上』:“凡爲人子之禮,冬溫而夏凊;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
昏定而晨省。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北魏『張猛龍碑』:“冬溫夏淸,曉夕承奉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明陳汝元『金蓮記·捷報』:“膝下紅顔,須代冬溫夏凊;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
眼前白髮,況兼影隻形孤,怎捨庭幃,願供菽水。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.冬暖夏涼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>陳毅『蝶戀花·訪問亞洲三國』詞之一:“宮闕常年觀白浪,冬溫夏凊眞佳況。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●冬溫夏凊】