豐碩 發表於 2013-3-17 16:50:58

【漢語大詞典●舛謬】

<P align=center>【漢語大詞典●舛謬】<p><br>
亦作“舛繆”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.差錯;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
錯誤。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉郭璞『<山海經>敘』:“其山川名號,所在多有舛謬,與今不同。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·韓麒麟傳』:“抄百餘人名,各讀一徧,隨即覆呼,法撫猶有一二舛謬,顯宗了無誤錯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『舊唐書·德宗紀上』:“得非刑法舛繆,忠良鬱湮,暴賦未蠲,勞師靡息。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·辛十四娘』:“我爲汝作冰,有何舛謬?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.悖謬;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
荒謬。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋趙與時『賓退錄』卷五:“雖間有小疵,多不害大體;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
惟東西二周一節極其舛謬,深誤學者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明沈德符『野獲編·兵部·仇鸞談兵之舛』:“其間意氣之驕盈,議論之舛謬,槪難枚舉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王士禛『池北偶談·談獻一·停止閏月』:“然光先實於曆法毫無所解,所言皆舛謬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淸史稿·高宗紀三』:“左副都御史孫灝奏請明年停止巡幸,上斥其識見舛繆。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.錯亂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐吳兢『貞觀政要·論災祥』:“皇天降災,將由視聽弗明,刑罰失度,遂使陰陽舛謬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淸史稿·禮烈親王代善傳』:“五年三月,詔詢諸貝勒:‘國人怨斷獄不公,何以弭之?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>嶽托奏:‘刑罰舛謬,實在臣等。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●舛謬】