豐碩 發表於 2013-3-17 16:50:23

【漢語大詞典●舛錯】

<P align=center>【漢語大詞典●舛錯】<p><br>
1.錯亂,不正常。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·魯恭傳』:“一物有不得其所者,則天氣爲之舛錯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏阮籍『詠懷』詩之七一:“陰陽有舛錯,日月不常融;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
天時有否泰,人事多盈沖。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.錯雜;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
交錯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·左思<蜀都賦>』:“賈貿墆鬻,舛錯縱橫;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
異物詭譎,奇於八方。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>呂向注:“舛錯,猶交錯也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉禹錫『董氏武陵集紀』:“心源爲鑪,筆端爲炭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鍛鍊元本,雕礱群形。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>糺紛舛錯,逐意奔走。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>因故沿濁,協爲新聲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明李時珍『本草綱目·序例·曆代諸家本草』:“或三品混糅,冷熱舛錯,草石不分,蟲獸無辨,且所主治,互有得失。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.差錯,不正確。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐司馬貞『<史記索隱>序』:“家傳是書,不敢失墜。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>初欲改更舛錯,裨補疏遺;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
義有未通,兼重注述。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『舊唐書·姚珽傳』:“脫有文狀舛錯,事理便即差違。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第一二○回:“只怕年深日久,字跡模糊,反有舛錯,不如我再抄錄一番。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●舛錯】