【漢語大詞典●舛訛】
<P align=center>【漢語大詞典●舛訛】<p><br>錯亂;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
錯誤。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『遼史·太祖紀下』:“舛訛歸正,遐邇無愆。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸張廷玉『上<明史>表』:“第以長編汗漫,抑且雜記舛訛。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>靖難從亡,傳聞互異;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
追尊議禮,聚訟紛挐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『淸史稿·刑法志一』:“諸臣以律文昉自『唐律』,辭簡義賅,易致舛訛,於每篇正文後增用總注,疏解律義。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]