【漢語大詞典●外調】
<P align=center>【漢語大詞典●外調】<p><br>1.舊時指京官調任地方官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『遼史·郭襲傳』:“<郭襲>性端介,識治體。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>久淹外調。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>夏衍『秋瑾傳』序幕:“那眞是太辛苦了。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唔,子芳兄這番是外調,還是回南邊來望望貴親?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.調出。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>謂向其他地方或單位調物資、人員。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.到外地或外單位作人事調查。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]