【漢語大詞典●外甥】
<P align=center>【漢語大詞典●外甥】<p><br>姐或妺的兒子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>某些地區亦稱外孫爲外甥。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·種暠傳』:“時河南尹田歆外甥王諶,名知人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『奉送二十三舅錄事之攝郴州』詩:“賢良歸盛族,吾舅盡知名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>徐庶高交友,劉牢出外甥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『儒林外史』第五回:“舍妹歿了,你若另娶一人,磨害死了我的外甥,老伯老伯母在天不安,就是先父母也不安了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>按,亦作外生。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“外甥女”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]