【漢語大詞典●外野】
<P align=center>【漢語大詞典●外野】<p><br>1.猶野外。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·昭公二十五年』:“鸜鵒之羽,公在外野,往饋之馬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國魏阮籍『詠懷』詩之一:“孤鴻號外野,翔鳥鳴北林。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『梁書·徐勉傳』:“漢氏鬱興,日不暇給,猶命叔孫於外野,方知帝王之爲貴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶外地,外鄕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢焦贛『易林·豊之頤』:“慈母望子,遙思不已。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>久客外野,我心悲苦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]