【漢語大詞典●外姻】
<P align=center>【漢語大詞典●外姻】<p><br>由婚姻關系而結成的親戚。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·隱公元年』:“士踰月,外姻至。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>杜預注:“姻,猶親也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·皇后紀序』:“妖倖毀政之符,外姻亂邦之跡,前史載之詳矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋鮑照『松柏篇』詩:“外姻遠近至,名列通夜臺。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元稹『告贈皇考皇妣文』:“依倚舅族,分張外姻,奉祀免喪,禮無遺者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陸遊『祭王侍御令人文』:“惟是孤生,實忝外姻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“外親”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]