【漢語大詞典●外妹】
<P align=center>【漢語大詞典●外妹】<p><br>1.同母異父之妺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·成公十一年』:“聲伯以其外弟爲大夫,而嫁其外妹於施孝叔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指舅或姨之女。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉干寶『搜神記』卷十五:“女弱,獨行,豈當有伴耶?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 是吾外妹,幸爲便安之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋趙彦衛『云麓漫鈔』卷八:“推魏公感外家之情,用何氏奉諸姨之敬,念深外妹,亦愛愚夫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·晩霞』:“惟解姥日往來吳江府,端托晩霞爲外妹,求攜去,冀一見之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]