豐碩 發表於 2013-3-17 15:48:45

【漢語大詞典●外事】

<P align=center>【漢語大詞典●外事】<p><br>
1.古代指外土諸侯奉行王事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·康誥』:“外事,汝陳時臬,司師茲殷罰有倫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔傳:“言外土諸侯奉王事,汝當布陳是法,司牧其衆及此殷家刑罰有倫理者兼用之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>一說謂在外朝聽獄之事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見淸孫星衍『尙書古今文注疏』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦指境外之事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·文公十三年』:“中行桓子曰:‘請復賈季,能外事,且由舊勳。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“賈季……能知外竟之事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.古代指郊祭或田獵之事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦指對外聯合或用兵。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·曲禮上』:“外事以剛日,內事以柔日。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“出郊爲外事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“外事,郊外之事也……崔靈恩云:外事,指用兵之事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孫希旦集解:“愚謂外事,謂祭外神。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>田獵出兵,亦爲外事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·蒙恬列傳』:“恬任外事而毅常爲內謀,名爲忠信,故雖諸將相莫敢與之爭焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋司馬光『言橫山上殿劄子』:“但以國家今日內政未修,不可遽謀外事故也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國演義』第四四回:“伯符臨終有言:內事不決問張昭,外事不決問周瑜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.朝廷政事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>與宮內之事稱內事相對。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·劉盆子傳』:“盆子惶恐,日夜啼泣,獨與中黃門共臥起,唯得上觀閣而不聞外事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『順宗實錄一』:“太子職當侍膳問安,不宜言外事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·太祖紀三』:“秋七月戊戌,禁內官預外事,敕諸司毋通內官監文移。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淸史稿·后妃傳·太祖孝慈高皇后』:“后莊敬聰慧……不預外事,殫誠畢慮以事上。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.世事;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
家庭或個人以外的事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『東觀漢記·張酺傳』:“臣聞王者法天,熒惑奏事太微,故州牧刺史入奏事,所以通下問,知外事也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏嵇康『家誡』:“所以然者,長吏喜問外事,或時發舉,則怨者謂人所說,無以自免也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『訪礦坑老僧』詩:“山深無外事,日夕愛潺湲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第六六回:“且說二姐兒操持家務,十分謹肅,每日關門閉戶,一點外事不聞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.指外交事務。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>黃遠庸『庫倫獨立後之外交』:“庫倫獨立後,俄國國家及國民種種活動,彙而記之,不僅足以識外事,即將來中俄交涉結果之幾微,亦在此矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>毛澤東『農業合作化的一場辯論和當前的階級斗爭』:“我們應當在外事工作方面、國防建設方面加強努力。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.指男色之事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸吳下阿蒙『斷袖篇·張幼文』:“伯起亦好外,聞有美少年,必多方招至,撫摩周憮,無所不至,年八十餘猶健。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>或問先生多外事,何得不少損精神。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●外事】