豐碩 發表於 2013-3-17 15:41:54

【漢語大詞典●外交】

<P align=center>【漢語大詞典●外交】<p><br>
1.古代指人臣私見諸侯。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『穀梁傳·隱公元年』:“寰內諸侯,非有天子之命,不得出會諸侯;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
不正其外交,故弗與朝也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>范寧注:“天子畿內大夫有采地謂之寰內諸侯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·郊特牲』:“爲人臣者無外交,不敢貳君也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“私覿是外交也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.今稱國與國之間的交往、交涉爲外交。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指與外國私相交往、勾結。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓非子·有度』:“忘主外交,以進其與。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>陳奇猷集釋:“謂釋其國法而私與外國爲交也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·蘇秦列傳』:“夫爲人臣,割其主之地以求外交,偸取一時之功而不顧其後。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐白居易『得景爲將敵人遺之藥景受而飲之或責失人臣之節不伏』:“軍尙隱情,臣宜守道,況幄中之權要,當絶外交之嫌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指與之交往的外國。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『國語·晉語八』:“彼若不敢而遠逃,乃厚其外交而勉之,以報其德,不亦可乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>韋昭注:“謂賂其所適之國,厚寄託之而勸勉焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明何景明『何子·策術』:“齎寶玉以親外交,市土地以厚與國。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.謂與朝臣交往、勾結。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦指依附於朝廷中某種勢力。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『東觀漢記·鄭眾傳』:“太子儲君無外交義。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢有舊防,諸王不宜通客。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·蔣濟傳』:“今外所言,輒云中書,雖使恭愼不敢外交,但有此名,猶惑世俗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『續資治通鑑·宋英宗治平四年』:“朕以家世用卿,卿當謹家法。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>人臣病外交陰附,卿宜自結主知。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.與朋友、外人的交際。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『墨子·修身』:“近者不親,無務求遠;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
親戚不附,無務外交。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·佞幸列傳』:“通亦願謹,不好外交,雖賜洗沐,不欲出。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明劉基『擬連珠』:“絶外交則可以守淡泊,專內視則可以全淳精。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.一個國家在國際關系方面的活動,如參加國際組織和會議,與別的國家互派使節、進行談判、簽定條約和協定等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●外交】