【漢語大詞典●外史】
<P align=center>【漢語大詞典●外史】<p><br>1.古代官名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>掌管宣布京畿以外地區的王令、四方地志等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『周禮·春官·大宗伯』:“外史,掌書外令,掌四方之志,掌三皇五帝之書。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陳亮『三國紀年序』:“自當時之諸侯,國各有史,一言一動,罔不畢載。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>故四方之志,外史掌之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃遵憲『三哀詩』:“我已外史達,人實高閣置。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指稗史及某些舊小說。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>如舊題漢黃憲的『天祿閣外史』、淸吳敬梓的『儒林外史』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.舊時文人常用作別號。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>如元張雨稱句曲外史,淸惲格稱白雲外史。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]