【漢語大詞典●外方】
<P align=center>【漢語大詞典●外方】<p><br>1.山名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>即嵩高。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>五嶽之一。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·禹貢』:“熊耳外方桐柏,至於陪尾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“嵩高山在穎川嵩高縣,古文以爲外方山。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.外地;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
遠方。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『南齊書·王琨傳』:“外方小郡,當乞寒賤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐黃滔『喜侯舍人蜀中新命』詩之二:“來時走馬隨中使,到日援毫定外方。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國演義』第五回:“沛國譙人夏侯惇,字元讓,乃夏侯嬰之後;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
自小習槍棒;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
年十四從師學武,有人辱駡其師,惇殺之,逃於外方。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.指向門外。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『雲笈七籤』卷十一:“列位次坐向外方。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]