豐碩 發表於 2013-3-17 15:28:28

【漢語大詞典●外】

<P align=center>【漢語大詞典●外】<p><br>
①[wàiㄨㄞˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』五會切,去泰,疑。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.外面。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>與“內”或“裏”相對。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·天下』:“至大無外,謂之大一;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
至小無內,謂之小一。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢袁康『越絕書·外傳計倪』:“夫有勇見於外,必有仁於內。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋劉義慶『世說新語·規箴』:“漢武帝乳母嘗於外犯事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『秋懷』詩:“童子自外至,吹燈當我前。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水滸傳』第四五回:“我不瞞你,所有潘公的女兒,要和我來往,約定後門首,但有香桌兒在外時,便是教我來。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王國維『阮郞歸』詞:“朱閣外,碧窗西,行人一舸歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>茅盾『子夜』五:“可是,我們把計劃分做兩部分罷:云山說的是外的,公開的一部分,也可以說是我們最終的目標。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>至於孫吉翁的原草案便是對內的,不公開的一部分,我們在最近將來就要著手去辦的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.外表;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
儀表。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢揚雄『法言·修身』:“其爲中也弘深,其爲外也肅括,則可以禔身矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李軌注:“外者,威儀也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐常袞『授郗昂知制誥制』:“沖和簡樸,不飾其外。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指外飾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·有度』:“孔墨之弟子徒屬充滿天下,皆以仁義之術教導於天下,然而無所行教者……是何也?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 仁義之術外也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>陳奇猷校釋:“外謂外飾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.表面上。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北魏酈道元『水經注·河水四』:“楊奉、董承外與傕和,內引白波、李樂等破傕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『河南少尹李公墓志銘』:“疏奏,侍郞外稱其能,竟坐前敢抗己,衢州飢,擇刺史,侍郞曰:‘莫如郞李某。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>遂刺衢州。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.越出,超出。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·禮論』:“步驟馳騁厲騖不外是矣,是君子之壇宇宮廷也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王先謙集解:“言雖馳騁,不出於隆殺之間。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明何景明『與李空同論詩書』:“其高者不能外前人也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>下焉者已踐近代矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸馮桂芬『〈黃漱莊大令夢菊滇南事跡〉序』:“書中所述大恉,不過養民焉而已,教民焉而已。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>夫古聖賢論治之書具在,曾有外於斯二者乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱自淸『中國歌謠』:“這是學術進化由渾至畫的必然的現象,文學亦當然不能外於此例。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.忘懷;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
超脫。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·大宗師』:“吾猶守而告之,參日而後能外天下。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郭象注:“外,猶遺也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏嵇康『與山巨源絕交書』:“吾頃學養生之術,方外榮華,去滋味,遊心於寂寞,以無爲爲貴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『漢文學史綱要』第七篇:“其外死生,順造化之旨,蓋得於莊生。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.疏遠;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
排斥。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·王霸』:“人主則外賢而偏舉,人臣則爭職而妒賢,是其所以不合之故也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>楊倞注:“外賢,疏賢也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·霍光傳』:“今將軍墳墓未乾,盡外我家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>顏師古注:“外謂疏斥之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『隋書·李密傳』:“昔陳勝自欲稱王,張耳諫而被外;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
魏武將求九錫,荀彧止而見疎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸魏源『擬進呈〈元史新編〉序』:“每論元代之弊,皆由內北國而疎中國,內北人而外漢人、南人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.謂見外,當外人看待。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『與祠部陸員外書』:“念慮所及,輒欲不自疑外,竭其愚而道其志。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金董解元『西廂記諸宮調』卷三:“夫人道個無休外,想當日厚義深恩若山海,怎敢是常人般待。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『兒女英雄傳』第二四回:“老弟今這回事,不是我外著你說,我究竟要算是在我們姑娘這頭兒站著。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.拋棄;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
廢置。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·有度』:“許由非彊也,有所通也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>有所通則貪汙之利外矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>高誘注:“外,棄也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉向秀『難養生論』:“有生則有情,稱情則自然得,若絶而外之,則與無生同。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸侯方域『豫省試策五』:“皇帝執太阿以馭天下,亦豈能外賞罰哉!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
10.外諸侯國;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
外國。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周禮·夏宮·大司馬』:“暴內陵外,則壇之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“內謂其國,外謂諸侯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『公羊傳·桓公十三年』:“內不言戰,此其言戰何?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 從外也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>何休注:“從外諸侯相與戰例。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:崇洋媚外;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
古今中外。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
11.外地;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
異鄕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·滕文公上』:“禹八年於外,三過其門而不入。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏曹植『求自試表』:“今臣居外,非不厚也,而寢不安席,食不遑味者,伏以二方未尅爲念。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『古今小說·吳保安棄家贖友』:“<吳保安>遂撇了妻兒,欲出外爲商。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
12.外物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·樂記』:“人生而靜,天之性也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>感於物而動,性之欲也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>物至知知,然後好惡形焉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>好惡無節於內,知誘於外,不能反躬,天理滅矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“‘感於物而動,性之欲也’者,其心本雖靜,感於外物而心遂動,是性之所貪欲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋范仲淹『鄠郊友人王君墓表』:“此一書生,既老且貧,每風月之夕,則操長笛奏數曲而罷,凡四十年矣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>嗟乎!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 隱君子之樂也,豈待乎外哉?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
13.謂視爲外物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·公孫丑上』:“告子未嘗知義,以其外之也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金王若虛『揖翠軒賦』:“若夫披風篩月,含煙臥雨,千態萬狀,皆公之所外也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
14.指男子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·梁惠王下』:“當是時也,內無怨女,外無曠夫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>趙岐注:“普使一國男女,無有怨曠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孫奭疏:“內無怨女,外無曠夫,皆男女嫁娶過時者,謂之怨女曠夫也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>女生向內故云內,男生向外故云外。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>楊伯峻注:“這裏內外係指男女而言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>古代以女子居內,男子居外,所以這裏‘怨女’用‘內’字,‘曠夫’用‘外’字。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后世婦女稱丈夫爲外。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁徐悱妻劉令嫻有『答外詩』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>見『玉台新詠』卷六。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“外子”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦指男寵,男色。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明馮夢龍『古今譚槪·癖嗜·好外』:“兪大夫華麓有好外癖,嘗擬作疏奏上帝,欲使童子後庭誕育,可廢婦人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸吳下阿蒙『斷袖篇·張幼文』:“伯起亦好外,聞有美少年,必多方招至,撫摩周憮,無所不至,年八十餘猶健。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
15.指吏役人等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·孔融傳』:“時河南尹李膺以簡重自居,不妄接士賓客,勑外自非當世名人及與通家,皆不得白。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋劉義慶『世說新語·德行』:“劉尹在郡臨終綿惙,聞閣下祠神鼓舞,正色曰:‘莫得淫祀!’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>外請殺車中牛祭神,眞長答曰:‘丘之禱久矣,勿復爲煩!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
16.稱母親、妻子、姐妹及女兒方面的親屬爲外。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“外戚”、“外祖”、“外甥”等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
17.指外廷臣僚。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋傅亮『爲宋公求加贈劉前軍表』:“臣契闊屯夷,旋觀終始,金蘭之分,義深情感,是以獻其乃懷,布之朝聽,所啓上,合請付外詳議。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁任昉『奏彈劉整』:“臣等參議:請以見事免整所除官,輒勒外收付廷尉法獄治罪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
18.指地方官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦謂京官調任地方官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『新唐書·源乾曜傳』:“建言:‘大臣子倂求京職,俊父率任外官,非平施之道。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>臣三息俱任京師,請出二息補外,以示自近始。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>詔可。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『續資治通鑑·宋神宗熙寧三年』:“乙丑,司馬光因入對,乞外,帝曰:‘王安石素與卿善,何自疑?’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
19.以外。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·魏風·十畝之間』:“十畝之外兮,桑者泄泄兮,行與子逝兮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·司馬相如傳上』:“若雷霆之聲,聞乎數百里外。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『老學庵筆記』卷六:“白(李白)詩樂府外,及婦人者實少;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
言酒固多,比之陶淵明輩,亦未爲過。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水滸傳』第五二回:“殷天錫道:‘放屁!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 我只限你三日便要出屋。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三日外不搬,先把你這廝枷號起,先吃我一百訊棍。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸趙執信『上元日微陰夕泊惠州合江樓下』詩:“招邀恐不赴,豈知高陽酒徒酒外無能謀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>茅盾『林家鋪子』六:“然而林先生除有莊款和客賬未淸外,還有朱三阿太……三位孤苦人兒的存款共計六百五十元沒有保障。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
20.以前。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·非相』:“五帝之外無傳人,非無賢人,久故也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>楊倞注:“外,謂已前。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元柯丹邱『荊釵記·執柯』:“外蒙公祖見賜胙肉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元柯丹邱『團圓』:“外者多蒙賜柴炭,感感在心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
21.另外。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『兒女英雄傳』第四回:“想來是將纔串店的這幾個姑娘兒,不入你老的眼,要外叫兩個。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸兪樾『春在堂隨筆』卷十:“排工每甲六七釐,外加飯錢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
22.用在數量詞之后,表示有零頭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王萃元『星周紀事』:“<皂隸>即用十外斤大鍊條套予頸,牽至陶然廬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
23.異;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
不一。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“外心”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
24.非正式的,非正規的。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:外號、外傳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
25.特指八卦卦位的上位。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『易·否』:“內陰而外陽,內柔而外剛,內小人而外君子,小人道長,君子道消也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·僖公十五年』“蠱之貞,風也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
其悔,山也”晉杜預注:“內卦爲貞,外卦爲悔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“筮之畫卦,從下而始,故以下爲內,上爲外。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>此言貞風悔山,知內爲貞,外爲悔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
26.佛教稱其他宗教、思想爲外,自稱爲內。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“外道”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
27.傳統戲曲角色名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元代戲曲中有外末、外旦、外淨等,大致是指末、旦、淨等行當的次要腳色。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明淸以來,“外”逐漸成爲專演老年男子的腳色。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●外】