【漢語大詞典●夕秀】
<P align=center>【漢語大詞典●夕秀】<p><br>1.日暮時的花;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
晩開的花。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>喩后起的詩文或人才。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·陸機<文賦>』:“謝朝華於已披,啟夕秀於未振。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“華秀,以喩文也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸卷盦『蔽廬叢志序』:“自茲以降,代有作人,程才效伎,稱夕秀焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.謂花在傍晩開放。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐宋璟『梅花賦』:“豔於春者,望秋先零。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>盛於夏者,未冬已萎。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>或朝華而速謝,或夕秀而遄衰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>曷若茲卉,歲寒特妍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]