【漢語大詞典●徵蘭】
<P align=center>【漢語大詞典●徵蘭】<p><br>謂取驗於蘭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>語出『左傳·宣公三年』:“鄭文公有賤妾曰燕姞,夢天使與己蘭,曰:‘余爲伯儵。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>余,而祖也,以是爲爾子……’既而文公見之,與之蘭而御之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>辭曰:‘妾不才,幸而有子,將不信,敢徵蘭乎?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>公曰:‘諾。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>生穆公,名之曰蘭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>杜預注:“懼將不見信,故欲計所賜蘭爲懷子月數。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>遂用爲典故,以稱人有貴子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元稹『王承宗母吳氏封齊國太夫人制』:“王承宗母燕國太夫人吳氏,魯文在手,燕夢徵蘭,道以匡夫,仁以訓子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]