豐碩 發表於 2013-3-14 03:17:04

【漢語大詞典●德義】

<P align=center>【漢語大詞典●德義】<p><br>
1.道德信義。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·僖公二十四年』:“心不則德義之經爲頑,口不道忠信之言爲嚚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢荀悅『漢紀·高祖紀二』:“彼皆戴仰大王德義,願爲大王臣妾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>德義已行,南面稱伯,楚必斂衽而期。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉潘嶽『西征賦』:“誦六藝以飾姦;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
焚詩書而面牆;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
心不則於德義,雖異術而同亡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋曾鞏『送李材叔知柳州』:“古之人爲一鄕一縣,其德義惠愛,尙足以薰蒸漸澤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『墳·摩羅詩力說』:“或棄斥德義,蹇視淫遊,以嘲弄社會,聊快其意,如堂祥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.謂賞罰得當;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
亦謂從善去惡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『國語·周語中』:“故聖人之施舍也議之,其喜怒取與也亦議之,是以不主寬惠,亦不主猛毅,主德義而已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>韋昭注:“賞得其人,罸當其罪,是爲德義。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『國語·晉語七』:“悼公與司馬侯升臺而望,曰:‘樂夫?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>對曰:‘臨下之樂則樂矣,德義之樂則未也。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>公曰:‘何謂德義?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>對曰:‘諸侯之爲,日在君側,以其善行,以其惡戒,可謂德義矣。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>韋昭注:“善善爲德,惡惡爲義。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●德義】