【漢語大詞典●微霜】
<P align=center>【漢語大詞典●微霜】<p><br>1.薄霜。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王褒『九懷·蓄英』:“微霜兮眇眇,病殀兮鳴蜩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉左思『蜀都賦』:“白露凝,微霜結。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋謝莊『月賦』:“佳期可以還,微霜霑人衣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明徐渭『鞠賦』:“至乃微霜襲宇,驚颷振帷,蕚紺紫而不起,葉比次而下垂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.喩指老人微白的須發。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陸遊『齋居書事』詩:“慵養金丹換鬢鬚,微霜正要稱淸臒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]