【漢語大詞典●微陽】
<P align=center>【漢語大詞典●微陽】<p><br>1.謂陽氣始生。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『逸周書·周月』:“微陽動於黃泉,陰降慘於萬物。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『賀隣帥及監司冬至啟』:“氣兆黃宮,復來於七日,候微陽之協應,知君子之彙征。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.微弱的陽光。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉潘尼『上巳日帝會天淵池詩』:“谷風散凝,微陽戒始。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李商隱『燕台』詩之一:“醉起微陽若初曙,映簾夢斷聞殘語。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李頻『陝州題河上亭』詩:“秋色和遠雨,暮色帶微陽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]