【漢語大詞典●微冥】
<P align=center>【漢語大詞典●微冥】<p><br>1.微賤而愚暗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·顏延之<皇太子釋奠會作詩>』:“徒愧微冥,終謝智效。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“微冥,微賤而闇冥也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶昏暗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐陳子昂『與東方左史虯修竹篇』詩:“峰嶺上崇崒,煙雨下微冥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『過南嶽入洞庭湖』詩:“攲側風帆滿,微冥水驛孤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]