【漢語大詞典●微衷】
<P align=center>【漢語大詞典●微衷】<p><br>1.猶微誠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐兪簡『行不由徑』詩:“一示遵途意,微衷益自精。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋范仲淹『求追贈考妣狀』:“右臣竊露微衷,仰干睿聽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“微誠”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.隱微的衷曲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明劉元卿『賢奕編·證學』:“近世號名講學者,綜其微衷,皆先人心耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]