【漢語大詞典●微時】
<P align=center>【漢語大詞典●微時】<p><br>1.卑賤而未顯達的時候。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·呂太后本紀』:“呂太后者,高祖微時妃也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·楊秉傳』:“南陽太守張彪與帝微時有舊恩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋曾鞏『司封郞中孔君墓志銘』:“方微時,已數劘切上官,無顧避。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸戴名世『贈葉蒼岩序』:“兩人微時,日相聚茅屋中。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陳毅『湖海詩社開征引』:“微時工窮愁,達時頌高位。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指日月虧損薄蝕的時候。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『國語·越語下』“明者以爲法,微者則是行”三國吳韋昭注:“明,謂日月盛滿時;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
微,謂虧損薄蝕時。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>法,其明者以進取;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
行,其微時以隱遁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]