【漢語大詞典●微和】
<P align=center>【漢語大詞典●微和】<p><br>1.輕微的暖氣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉陶潛『擬古』詩之七:“日暮天無雲,春風扇微和。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐方干『閏春』詩:“羃羃復蒼蒼,微和傍早陽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃遵憲『春夜招鄕人飲』詩:“春風漾微和,吹斷簾前雪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.稍爲暖和。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元稹『和樂天早春見寄』:“雨香雲澹覺微和,誰送春聲入棹歌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]