豐碩 發表於 2013-3-14 01:39:24

【漢語大詞典●微末】

<P align=center>【漢語大詞典●微末】<p><br>
1.細微;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
微小。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢劉向『說苑·脩文』:“其音湫厲而微末,以象殺伐之氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『與章子厚書』:“此事至微末,公執政大臣,豈復治此。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李大釗『民彛與政治』:“而茲世所遘之艱巨,所遇之屯蹇,慮非一己微末之才所能勝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>陳卓乾『三回香港』一:“一個老人的這樣微末的願望,我怎么忍心拒絕呢?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.猶言卑微低賤。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦用作謙詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國演義』第四三回:“昭乃江東微末之士。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『金甁梅詞話』第三回:“雖然微末出身,却倒百伶百俐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸平步靑『霞外攟屑·掌故·尹侍御奏折』:“小臣微末,何敢妄議。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淸史稿·食貨志一』:“前降諭旨,原指未經出仕及微末之員而言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>至於服官既久,世受國恩之人,其本身及子弟,均不得呈請出旗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●微末】