【漢語大詞典●復謵】
<P align=center>【漢語大詞典●復謵】<p><br>猶復習。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>一說謂人以語言威嚇我,而我報之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『莊子·庚桑楚』:“夫復謵不餽而忘人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>忘人,因以爲天人矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陸德明釋文:“復者,溫復之謂也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>謵,翫也,夫人翫習者,雖復小事,皆所至惜。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>今溫復人之所習,既得之矣,而不還歸以餽遺之,此至愚不獲人之所習者也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>無復相爲之情,故曰‘忘人’。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>郭慶藩集釋引郭嵩燾曰:“謵,言謵讋也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>復謵,謂人語言慴伏以下我,而我報之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王先謙集解:“‘復謵不餽’,諸解皆非,郭說爲近。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]