【漢語大詞典●從衆】
<P align=center>【漢語大詞典●從衆】<p><br>依從多數人的意見。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·成公六年』:“聖人與衆同欲,是以濟事,子盍從衆?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·成公六年』:“善鈞從衆。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>夫善,衆之主也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三卿爲主,可謂衆矣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>從之,不亦可乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『秋日夔府詠懷奉寄鄭監李賓客一百韻』:“困學違從衆,明公各勉旃。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明李贄『題孔子像於芝佛院』:“余何人也,敢謂有目?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 亦從衆耳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>既從衆而聖之,亦從衆而事之,是故吾從衆事孔子於芝佛之院。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『華蓋集·通訊二』:“其實中國幷沒有俄國之所謂智識階級,此事說起來話太長,姑且從眾這樣說。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]