【漢語大詞典●從順】
<P align=center>【漢語大詞典●從順】<p><br>1.隨順;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
順從。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·谷永傳』:“意豈將軍忘湛漸之義,委曲從順。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·王基傳』:“凡處事者,多曲相從順,鮮能確然共盡理實。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『元和聖德詩序』:“風雨晦明,無不從順。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『元典章·戶部三·分析』:“若戶長與戶下俱長,却不從順,乞定奪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.謂文字流暢通順。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元劉壎『隱居通議·文章三』:“律以從順,未知其何如,而世或稱其奇古,至篤嗜而不置,何也?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]