【漢語大詞典●從時】
<P align=center>【漢語大詞典●從時】<p><br>順從時宜;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
順從時令。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·僖公二十年』:“二十年春,新作南門。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>書,不時也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>凡啟塞,從時。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“啟塞之事,猶得從宜而脩之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·昭公七年』:“故政不可不愼也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>務三而已,一曰擇人,二曰因民,三曰從時。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>杜預注:“順四時之所務。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『國語·越語下』:“臣聞從時者,猶救火追亡人也,蹶而趨之,唯恐弗及。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋書·禮志一』:“古者從時脈土,以訓農功,躬耕帝籍,敬供粢盛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]