【漢語大詞典●得喪】
<P align=center>【漢語大詞典●得喪】<p><br>1.猶得失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>指名利的得到與失去。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『莊子·田子方』:“而況得喪禍福之所介乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓詩外傳』卷四:“天子不言多少,諸侯不言利害,大夫不言得喪,士不言通財貨,不賈於道。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『村墅閑居』詩:“古來得喪何須問,世上榮枯只等閒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸劉大櫆『難言三』:“人之有窮通得喪,天也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“得失”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.偏指失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>指喪失名利。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇舜欽『答馬永書』:“謂予不以得喪累其所守,不爲怨憤不懌之詞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“得失”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]