【漢語大詞典●得年】
<P align=center>【漢語大詞典●得年】<p><br>1.享有高年。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『京東提點刑獄陸君墓志銘』:“官止外郞,尙書同封,又不得年,以既厥庸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋周密『齊東野語·潘庭堅王實之』:“歸即臥病而殂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>既不得年,又以戲笑作孽,不自貴生。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>聞者惜之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.敬稱死去的人活的歲數。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸戴名世『鄭允惠墓志銘』:“君生於明崇禎壬午十一月二十一日,卒於淸康熙丁亥六月初四日,得年六十有六。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“得壽”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]