【漢語大詞典●得死】
<P align=center>【漢語大詞典●得死】<p><br>1.謂得人效死相助。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·朱博傳』:“已許孔鄕侯有指。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>匹夫相要,尙相得死,何況至尊!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 博唯有死耳!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『資治通鑑·漢哀帝建平二年』引此文,胡三省注云:“得死,謂得其死力。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>一曰:得其相爲死也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.謂得善終。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐張鷟『朝野僉載』卷四:“<客問浮休子曰:>‘鄭愔爲選部侍郞何如?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>答曰:‘愔猖獗小子,狡猾庸人也……既無雅量,終是凡材,以此求榮,得死爲幸。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>後果謀反伏誅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]