豐碩 發表於 2013-3-13 22:07:00

【漢語大詞典●得失】

<P align=center>【漢語大詞典●得失】<p><br>
1.得與失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>猶成敗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『管子·七臣七主』:“故一人之治亂在其心,一國之存亡在其主,天下得失,道一人出。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>尹知章注:“明主得,闇主失。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『<詩>大序』:“國史明乎得失之跡,傷人倫之廢,哀刑政之苛,吟詠情性,以風其上。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋司馬光『劉道原十國紀年序』:“英宗皇帝雅好稽古,欲徧觀前世行事得失以爲龜鑑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.得與失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>指利弊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『禘祫議』:“如以爲猶或可疑,乞召臣對,面陳得失,庶有發明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明文徵明『戴先生傳』:“浙中海塘爲患,有韓參議者,從先生訪水利得失,先生條刺利害興廢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.得與失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>指名利的得到與失去。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉陶潛『祭從弟敬遠文』:“心遺得失,情不依世。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋張元幹『水調歌頭』詞:“坐見如雲秋稼,莫問雞蟲得失,鴻鵠下翩翩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>楊朔『英雄時代』:“一個人要是自私,處處專考慮個人的利害,個人的得失,個人的生死,那他就會前怕狼、后怕虎,樹葉掉下來也怕砸了腦袋,永遠也不會變成英雄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.得與失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>特指贏利與虧本。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『列子·力命』:“然農有水旱,商有得失;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
工有成敗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.得與失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>指是非曲直;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
正確與錯誤。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉知幾『史通·稱謂』:“晉世臣子黨附君親,嫉彼亂華,比諸群盜,此皆苟徇私忿,忘夫至公。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>自非坦懷愛憎,無以定其得失。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『答宣闐司理』詩:“『風』『賦』義趣深,『傳』訓或得失。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.得與失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>指好壞,優劣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·宣帝紀』:“循行天下,察吏治得失。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『偶題』詩:“文章千古事,得失寸心知。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『別諸弟』詩之三:“我有一言應記取,文章得失不由天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.偏指失,過失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋劉義慶『世說新語·德行』:“王子敬病篤,道家上章,應首過,問子敬:‘由來有何異同得失?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>子敬云:‘不覺有餘事,唯憶與郗家離婚。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>徐震堮校箋:“異同得失乃偶辭偏義之例,異同與得失各爲一詞,此處專著後者;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
而得失一詞中,又專取一失字。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南史·齊紀下·廢帝東昏侯』:“帝小有得失,潘則與杖。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●得失】