豐碩 發表於 2013-3-13 21:58:18

【漢語大詞典●得】

<P align=center>【漢語大詞典●得】<p><br>
①[déㄉㄜˊ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』多則切,入德,端。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
“登”的被通假字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.獲得,得到。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·周南·關雎』:“求之不得,寤寐思服。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐溫庭筠『遐方怨』詞:“未得君書,斷腸瀟湘春雁飛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明陳玉陽『義犬』第一出:“我見世上的事,事事眼熱,事事要做,做了便得,得了便厭,厭了便丟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·促織』:“死何益?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 不如自行搜覓,冀有萬一之得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指收獲,得益。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『遊褒禪山記』:“古人之觀於天地、山川、草木、蟲魚、鳥獸,往往有得,以其求思之深而無不在也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.捕獲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·金縢』:“周公居東二年,則罪人斯得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“謂獲三叔及諸叛逆者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·歸心』:“思達遣一部曲守視,所得盜者,輒截手腕,凡戮十餘人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『老學庵筆記』卷四:“今寶玉大弓之盜未得,而奉使至虜庭,率見之,眞卿大夫之辱也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指被捕獲;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
被逮捕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢劉向『新序·雜事四』:“臣之父殺人而不得,臣之母得而爲公家隸,臣得而爲公家擊磬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.成功;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
完成。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓非子·外儲說右下』:“一曰:蘇代爲秦使燕,見無益子之,則必不得事而還,貢賜又不出,於是見燕王及譽齊王。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋秦觀『題法海平闍黎』詩:“因循移病因香火,寫得『彌陀』七萬言。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郭沫若『集外·我的作詩的經過』:“於是我的膽量也就愈見增大了,我把已成的詩和新得的詩都絡續寄去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.特指得勝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>銀雀山漢墓竹簡『孫臏兵法·威王問』:“以輕卒嘗之,賤而勇者將之,期於北,毋期於得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.演算產生結果。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:二三得六,三三得九。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
.貪得。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『論語·季氏』:“及其老也,血氣既衰,戒之在得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>何晏集解引孔安國曰:“得,貪得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>邢昺疏:“老謂五十以上。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>得謂貪得。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>血氣既衰,多好聚斂,故戒之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·陳蕃傳』:“顧惟陛下哀臣朽老,戒之在得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.得利;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
得益。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓非子·八說』:“博習辯智如孔墨,孔墨不耕耨,則國何得焉?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 修孝寡欲如曾史,曾史不戰攻,則國何利焉?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·淫辭』:“昔吾所亡者,紡緇也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
今子之衣,襌緇也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>以襌緇當紡緇,子豈不得哉?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>高誘注:“得猶便也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>陳奇猷校釋:“高注‘便’字,即今所謂‘便宜’。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
10.得生。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·大宗師』:“且夫得者,時也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
失者,順也,安時而處順,哀樂不能入也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>成玄英疏:“得者,生也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
失者,死也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
11.有。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>表示存在。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『經典釋文·論語音義』引『述而』:“我三人行,必得我師焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>今本『論語·述而』作“必有”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
12.有。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>表示估量或達到某個數量。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸戴名世『曹氏怪石記』:“有芝生於其側峰之上,其大得石之半,此尤自古愛奇好事之士未之見焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二十年目睹之怪現狀』第七三回:“他的一個兒子,名叫宣兒,只得五歲,彌軒便天天和他講『朱子小學』。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
13.有。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>表示發生或出現。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>茅盾『霜葉紅似二月花』四:“你去看看財喜那條船得不得空。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明天要雇他的船走一趟錢家莊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
14.適宜,得當。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『尙書大傳』卷二:“容貌得則氣得,氣得則肌膚安,肌膚安則色齊矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉葛洪『抱朴子·君道』:“是以賢君抱懼不足,而改過恐有餘,謀當計得,猶思危而弗休焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>嚴復『原強』:“不觀於圬者之爲墻乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 與之一成之磚,堅而廉,平而正,火候得而大小若一,則無待泥水灰黏之用,不旋踵而數仞之墻成矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
15.引申爲正確。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇洵『權書下·六國』:“古人云:‘以地事秦,猶抱薪救火,薪不盡,火不滅。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>此言得之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋羅大經『鶴林玉露』卷九:“楊誠齋云:‘古人之詩,天也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
後世之詩,人焉而已。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>此論得之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
16.中。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>傷害。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·正論』:“二三子之善於子宋子者,殆不若止之,將恐得傷其體也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
17.中。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>擊中。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·感虛』:“使堯之時,天地相近,不過百步,則堯射日,矢能及之;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
過百步,不能得也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>黃暉校釋:“得猶中也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
18.中。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>謂考試中式。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋洪邁『夷堅三志己·吳遠澤夢』:“鄕士吳雱遠澤,紹興己卯秋赴鄕舉,夢往譙樓下觀榜……歷試行間,方大書己姓名,粲然可觀,喜不自勝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>連叫曰:‘雱得了,雱得了!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
19.知曉;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
明白。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·樂記』:“禮得其報則樂,樂得其反則安。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“得謂曉其義,知其吉凶之歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『送陳秀才彤序』:“吾目其貌,耳其言,因以得其爲人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『答黃魯直書』:“見足下之詩文愈多,而得其爲人益詳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
20.指被發覺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·朱博傳』:“<尙方禁>少時嘗盜人妻,見斫,創著其頰……博辟左右問禁:‘是何等創也?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>禁自知情得,叩頭服狀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
21.滿足;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
得意。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·王制』:“凡居民,量地以制邑,度地以居民,地邑居民,必相參得也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“得猶足也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·管晏列傳』:“其夫爲相御,擁大蓋,策駟馬意氣揚揚,甚自得也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『荊潭唱和詩序』:“是故文章之作,恒發於羇旅草野,至若王公貴人,氣滿志得,非性能而好之,則不暇以爲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·武技』:“李喜,館之客舍,豊其給,旦夕從學。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三月,藝頗精,意得甚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
22.親悅;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
融洽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·哀公二十四年』:“閏月,公如越,得大子適郢,將妻公,而多與之地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜預注:“適郢,越王大子;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
得,相親說也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·書虛』:“葵丘之會,桓公驕矜,當時諸侯畔者九國,睚眥不得,九國畔去,況負婦人淫亂之行,何以肯留?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸錢泳『履園叢話·書畫·畫中人』:“嘗與王鐵夫同寓揚州廣儲門之樗園,余過訪之,相得甚歡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郭沫若『南冠草』第二幕:“此人工詩善畫,信佛甚篤,故與盛太夫人相處甚得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
23.値,遇。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王安石『張明甫至宿明日遂行』詩:“我歸公既逝,惆悵難再得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
24.與,給。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李益『江南詞』:“嫁得瞿塘賈,朝朝誤妾期。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>早知潮有信,嫁與弄潮兒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
25.到,抵達。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『宿花石戍』詩:“午辭空靈嶺,夕得花石戍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
26.待,等到。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『元典章·吏部四·守闕』:“諸遷轉官員比及終任,已自避事,但凡勾當,偸安苟且,所以得新官交代。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『四遊記·哥閣君臣遊獵』:“天仙這等美貌,得我明日生下一個太子,有些秀氣,妾心足矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『金甁梅詞話』第三七回:“你這老貨偏有這些胡枝扯葉的,得你明日不來,我與你答話。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
27.猶言行,可以。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李肇『唐國史補』卷上:“公從容謂曰:‘奴見官人不下馬,打也得,不打也得;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
官人打了,去也得,不去也得。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明李贄『與友人書』:“世人無見識,每每當眞爲之,不知天下之最宜當眞者惟有學道作出世之人一事而已,其餘皆日用食飲之常,精亦得,粗亦得,飽亦得,不甚飽亦得,不必太認眞也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
28.猶言算了。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>表示不滿或禁止。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸李漁『愼鸞交·拒托』:“得,老褚,你受了我的銀子,說保管取做狀元,爲什麽遺落了我?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>老舍『龍須溝』第三幕:“得,得,先別拌嘴!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
29.用在動詞前表示能夠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『論語·八佾』:“儀封人請見,曰:‘君子之至於斯者,吾未嘗不得見也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐封演『封氏聞見記·月桂子』:“桂子得下,蟾兔之類何能不落?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明李贄『復鄧石陽書』:“不問在家出家,人知與否,隨其資性,一任進道,故得相與共爲學耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第二二回:“賈母見賈政如此光景,想到他身體勞乏,又恐拘束了他衆姉妹,不得高興玩耍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
30.豈,怎。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『次晩洲』詩:“中原未解兵,吾得終疏放?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陳師道『送鄭祠部』詩:“四著儒冠甘送老,數經奇運得銷憂?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
31.見“得地裏”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
32.通“德”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>德行。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·成相』:“舜授禹,以天下,尙得推賢不失序。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王先謙集解:“得當爲德。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢趙曄『吳越春秋·越王無餘外傳』:“今乃罹法如斯,此吾得薄不能化民證也,故哭之悲耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『上寧宗皇帝劄子』:“夫上媚天子,下媚庶人,不以抗犯爲能,而以順悅爲得,此豈有諂曲之意存乎其間哉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
33.通“德”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>感恩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·告子上』:“爲宮室之美,妻妾之奉,所識窮乏者得我與?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>焦循正義:“得與德通。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
得②[děiㄉㄟˇ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』多則切,入德,端。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.需要。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第二五回:“一天一夜也得多少油?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 我也做個好事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱自淸『背影』:“行李太多了,得向腳夫行些小費,才可過去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>老舍『茶館』第一幕:“這得多少錢?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.必須。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第九四回:“這件事還得你去,才弄的明白。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:要想爭奪冠軍,就得加緊訓練。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.將要。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周立波『暴風驟雨』第一部二:“他租不到好地種,還不淸拉下的饑荒,他跟他的瞎老婆子,又得要飯啦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>張天翼『最後列車』:“明兒得下雪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
得③[de˙ㄉㄜ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.助詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>用在動詞后,表示可能,能夠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐拾得『詩』之十九:“獼猴尙教得,人何不憤發。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『嶽池農家』詩:“誰言農家不入時,小姑畫得城中眉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金董解元『西廂記諸宮調』卷一:“觀此異景奢華,果是人間天上,若非國力,怎生蓋得!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第六五回:“偸來的鑼鼓兒打不得。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>茅盾『劫後拾遺』四:“有六十塊錢,一間房也租得,我們九龍那間房也不過二十塊呀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.助詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>用在動詞或形容詞后面,連結表示程度或結果的補語。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>五代齊己『謝武陵徐巡官遠寄五七字詩集』詩:“還是靈龜巢得穩,要須仙子駕方行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋楊萬里『正月晦日自英州舍舟出陸北風大作』詩:“北風吹得山石裂,北風凍得人骨折。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第一回:“俄見一僧一道遠遠而來,生得骨格不凡,豊神迥異。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>沙汀『丁跛公』:“這一天丁跛公起身得很遲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>秦牧『花城·花市徜徉錄』:“荒野里的雞冠花,那個冠小得可憐,只有手指頭大小。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.助詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>猶了。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>用在動詞后,表示動作已經完成。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>前蜀花蕊夫人『宮詞』之二一:“上得馬來纔欲走,幾回拋鞚抱鞍橋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金董解元『西廂記諸宮調』卷一:“入得蒲州,見景物繁盛,君瑞甚喜,尋旅舍安止。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『儒林外史』第二五回:“出得店門,趁天色未黑,倪老爹回家去了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『三閑集·我和〈語絲〉的始終』:“到得廈門,我投稿就很少了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.助詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>猶著。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>用在動詞后,表示動作持續進行。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐令狐楚『塞下曲』之一:“平生意氣今何在,把得家書淚似珠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金董解元『西廂記諸宮調』卷一:“而今想得冷落了迎風戶,唯有舊題句,空存著待月廻廊,不見了吹簫伴侶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>洪深『趙閻王』第一幕:“這一營的人,因天冷都睡去了;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
點得洋燈,生得火盆的,就只營官們居住的幾間屋子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.助詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>猶的。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水滸傳』第三八回:“小生寫得字體和蔡太師字體一般。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>一本作“的”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『初刻拍案驚奇』卷十七:“你如今只出一狀,告他不孝,他須沒處辯,你是親生的,又不是前親晩後,自然是你說得話是,別無疑端。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『兒女英雄傳』第十五回:“我鄧老九仗的是天地的養活,受得是父母的骨血,吃的是皇王的水土,我就是主兒!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●得】