【漢語大詞典●徐馮】
<P align=center>【漢語大詞典●徐馮】<p><br>傳說中周時的隱士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓非子·喩老』:“王壽負書而行,見徐馮於周塗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>馮曰:‘事者,爲也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>爲生於時,知者無常事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>書者,言也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>言生於知,知者不藏書。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>今子何獨負之而行?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>於是王壽因焚其書而儛之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陳奇猷集釋:“徐馮疑即『人表』中中之徐子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>按,『淮南子·道應訓』亦有此記載,高誘注云:“徐馮,周之隱者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]