【漢語大詞典●徉狂】
<P align=center>【漢語大詞典●徉狂】<p><br>1.裝瘋。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>徉,通“佯”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢趙曄『吳越春秋·王僚使公子光傳』:“子胥之吳,乃被髮徉狂,跣足塗面,行乞於市。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>一本作“佯狂”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜荀鶴『將歸山逢友人』詩:“徉狂寧是事,巧達又非夫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸趙翼『廿二史劄記』卷三四:“寧王宸濠慕寅及徵明,厚幣延致。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>徵明不赴,寅徉狂脫歸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶徜徉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·司文郞』:“少負才名,不得志於場屋。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>徉狂至都,冀得知我者,傳諸著作。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>何垠注:“徉狂,徉音羊,徜徉戲蕩也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]