【漢語大詞典●行遯】
<P align=center>【漢語大詞典●行遯】<p><br>出走;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
逃去。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>謂避世隱居。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·微子』:“自靖,人自獻於先王,我不顧行遯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>蔡沈集傳:“去其位而逃遯於外。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『明史·王艮廖昇等傳贊』:“若夫行遯諸賢,雖其姓字雜出於諸家傳紀,未足徵言,而忠義奇節,人多樂道之者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]