【漢語大詞典●行詐】
<P align=center>【漢語大詞典●行詐】<p><br>做欺詐的壞事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『論語·子罕』:“子疾病,子路使門人爲臣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>病間,曰:‘久矣哉,由之行詐也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>無臣而爲有臣,吾誰欺?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 欺天乎?’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢班固『答賓戲』:“韓設辨以激君,呂行詐以賈國。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·劉陶傳』:“議者不達農殖之本,多言鑄冶之便,或欲因緣行詐,以賈國利。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『二十年目睹之怪現狀』第二七回:“其實也可憐得很,他們又不能作買賣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>說是說得好聽得很,‘天潢貴胄’呢,誰知一點生機都沒有,所以就只能靠著那帶子上的顔色去行詐了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]