【漢語大詞典●行健】
<P align=center>【漢語大詞典●行健】<p><br>1.運行壯健。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『易·乾』:“象曰:天行健,君子以自強不息。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“行者,運動之稱;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
健者,強壯之名。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐司空圖『二十四詩品·勁健』:“飲眞茹強,蓄素守中,喩彼行健,是謂存雄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王禹偁『日月光天德賦』:“配行健之功,功深煦育;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
葉無私之道,道契皇王。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.步履矯健。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋孔平仲『余比見管勾大平觀劉朝奉再用元韻和寄』:“寢甘無復夢,行健不須竹。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]